Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Hình hài yêu dấu

Sau 1 tuần nghiền ngẫm “Hình hài yêu dấu” của Alice Sebold (tựa tiếng anh là The Lovely Bones), gấp sách lại mà những dư âm từ câu truyện vừa đọc cứ vươn vấn mãi. Khi viết những dòng này trong đầu vang lên giai điệu bài Knockin’ on the heaven door mặc dù lyric chẳng có tí tẹo nào liên quan tới nội dung.

Có chăng là từ “heaven” – “thiên đường” được nhắc tới liên tục trong truyện như là nơi trú ngụ của những linh hồn tốt đẹp sau khi rời khỏi trần gian.Có hay chăng 1 thế giới khác sau cái chết – 1 thiên đường xinh đẹp và bình yên – nơi những người thân yêu cư ngụ và hàng ngày vẫn dõi theo cuộc sống của chúng ta? Tin hay k là tùy mỗi người, nhưng riêng Alice Sebold đã thuyết phục người đọc tin vào sự tồn tại của thế giới ấy hay sự hy vọng vào sự tồn tại của thế giới ấy sau khi đọc xong Hình hài yêu dấu.Một cô bé tuổi teen với nhiều mơ mộng như bao cô bé khác cùng tuổi. Sussie mơ trở thành nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh thú rừng hoặc là 1 diễn viên đạt giải Oscar; có rung động đầu đời với cậu bạn cùng trường với nụ hôn đầu lãng mạn; 1 gia đình hoàn hảo với người cha hết mực thương yêu con cái, 1 người mẹ xinh đẹp dịu dàng, 2 đứa em thì gần như tôn thờ chị mình… Cuộc sống của Sussie có lẽ sẽ trôi qua êm ấm như thế nếu k có buổi chiều định mệnh ác nghiệt ấy đã cướp đi mọi thứ của em. Để giờ đây từ trên thiên đường của chính mình, mãi mãi tuổi 14, Sussie dõi bước theo những biến động trong cuộc sống của những người thân yêu từ sau cái chết của em; cả tên hung thủ giết em… và kể lại câu chuyện này.Câu truyện là khoảng thời gian 8 năm kể từ ngày Sussie bị sát hại nhưng không hoàn toàn đi theo logic mạch thời gian. Bên cạnh những sự việc đang tiếp diễn tuần tự mà Sussie chứng kiến thì xen lẫn những mạch cảm xúc, những hồi tưởng về quá khứ của Sussie – mà nhờ đó người đọc hiểu hơn về tính cách của mỗi nhân vật để rồi thêm yêu các nhân vật hơn.Là người bố với tình yêu dành cho con cái mãnh liệt, chưa bao giờ nguôi ngoai từ sau cái chết của Sussie – đứa con đầu tiên – đứa con mà ông hãnh diện – thành viên duy nhất trong nhà chia sẻ với ông niềm đam mê “làm thuyền trong chai”. Bằng linh cảm của người cha ông đã biết được thủ phạm giết chết con mình nhưng không ai tin ông. Cái chết của con cũng làm ông trở nên yếu đuối và dễ gục ngã hơn.Là người mẹ vì tình yêu với chồng với con mà từ bỏ niềm đam mê và ước mơ của mình để chuyên tâm chăm sóc gia đình. Nhưng vì tình yêu của bà dấu kín trong lòng nên đã trở thành nỗi day dứt và bà không dám đối diện với sự thật. Sự đau đớn đã đẩy bà đến việc phản bội chồng chỉ để tạm quên không khí ngột ngạt trong nhà và nỗi đau mất con dằn vặt. Đỉnh điểm là việc bỏ nhà ra đi đến 1 nơi khác sống và để tìm quên hết thảy, nhưng mãi mãi bà vẫn không hề xóa nhòa được hình ảnh đứa con gái đã chết cùng tình yêu với gia đình mà bà đang cố trốn tránh.Là 2 em Lindsey 13 tuổi và Buckley 3 tuổi. Yêu thương và gần như thần tượng chị của mình, 2 em trở thành cái bóng của Sussie khi mọi sự quan tâm của mọi người thân yêu giờ đây chỉ tập trung cho người chị đã chết.Lindsey là cô bé mạnh mẽ, kiên cường, chính em chứ không ai khác là người duy nhất trong nhà dám đối diện với sự thật và vượt qua được cái chết của chị mình. Trong tim em luôn luôn có chỗ dành cho Sussie nhưng em biết phải tiếp tục sống. Lindsey trở thành người chăm sóc bảo bọc Buckley sau khi bố và mẹ vẫn chưa phục hồi được sau cái chết của chị, em gần như trở thành trụ cột của gia đình sau khi mẹ bỏ nhà ra đi. Biết được sự thật ngoại tình của mẹ, nhưng em vẫn giữ bí mật vì muốn bảo vệ người bố giờ đây đã quá yếu đuối, mong manh.Buckley có lẽ là người hứng chịu nhiều nhất từ sau cái chết của Sussie, em không những mất đi chị gái mà còn mất hẳn sự quan tâm của bố mẹ. Hình ảnh Buckley lui cui tạo cho mình 1 “thành lũy” và cấm mọi người xâm phạm, rồi hàng ngày em tự nhủ “tim hóa đá” “tim hóa đá” từ sau khi mẹ bỏ đi… làm nhói lòng những ai theo dõi truyện.Sussie mãi ở lại tuổi 14 nhưng tâm hồn và suy nghĩ trưởng thành dần theo khoảng thời gian trong truyện. Ở thiên đường của em mặc dù không thiếu gì nhưng em vẫn cảm thấy cô đơn, cảm thấy cần bố, cần mẹ, cần mọi người. Chính vì thế em luôn dõi theo cuộc sống của mọi người… nhưng em chẳng thể báo động cho gia đình về kẻ giết người là tên hàng xóm kỳ quặc; không thể che chở bố khi bố quỵ ngã; không thể bảo vệ em trước những đe dọa chết người; không thể ngăn cản mẹ ngoại tình;…

2 nhận xét:

Quang Dung nói...

Giả như có thiên đường có bao giờ ban nghĩ bạn sẽ mong chờ gì khi tới đó.

Yasmina nói...

mong chờ sẽ được đầu thai thành tiên...