Tạo hóa trớ trêu và ác nghiệt khi cho Nấm một gương mặt đẹp trong 1 hình hài tật nguyền. 13 tuổi, bị bạn bè cười nhạo, Nấm đã ý thức được diện mạo khác người của mình.
16 tuổi, Nấm lần đầu khát khao được ôm ấp, được yêu thương… 1 cách bình thường như chị gái của mình được anh rể yêu thương. Cái niềm khát khao được thể hiện mãnh liệt qua ánh mắt Nấm nhìn anh rể. Ánh mắt của Nấm đã khiến người đàn ông tốt ấy trở nên khiếp sợ - thực ra là ghê tởm – nếu Nấm là 1 người đàn bà đẹp thì có lẽ tim anh cũng đã rung lên trước ánh nhìn ấy rồi!
28 tuổi, Nấm chấp nhận số phận dành cho mình. Nấm sống khép kín và không mơ mộng hão huyền, hờ hững và lẫn tránh xung quanh. Đến một ngày, người đàn bà đẹp thương hại Nấm và ban bố cho Nấm điều kỳ diệu của công nghệ, cho Nấm một cuộc sống ảo trong cuộc đời thực. Người đàn bà đẹp đã đem 1 chân lý đến cho Nấm: sống không chỉ là tồn tại!
Ở một môi trường ảo, mọi người đều có quyền tạo dựng cho mình 1 con người mới, con người mình hằng mơ ước và sống thật với con người ấy. Nấm đã sống và yêu thật sự dù trễ tràng. 1 tình yêu ngọt ngào như những người bình thường, có nhớ nhung quay quắt, có ước vọng cháy bỏng, thoáng chút giận hờn vu vơ… Tình yêu làm Nấm hạnh phúc, Nấm thăng hoa, Nấm lung linh như giọt sương buổi sớm và mỗi ngày, mỗi giờ đối với Nấm là niềm mong chờ khắc khoải trong hạnh phúc… Tình yêu giúp Nấm phát tiết tài năng của chính mình…
Niềm vui thành công trong lĩnh vực mới và hạnh phúc trong tình yêu đã làm Nấm quên đi sự tật nguyền của mình. Nấm ngỡ như mình là 1 người bình thường nào đó… cho đến một ngày, người đàn ông Nấm kính trọng trong cơn say rượu đã gần như mất kiểm soát… đến khi nhìn thấy cơ thể tật nguyền lõa lồ của Nấm mới giật mình tỉnh cơn say… Nấm cũng giật mình quay về với thực tại, rốt cuộc vẫn chỉ là cô Nấm tật nguyền nhỏ bé mà ngay cả người say rượu cũng nhận ra được sự tật nguyền của Nấm mà tỉnh hẳn cơn say… và Nấm sợ… sợ đên đoạn thời gian Nấm và anh hẹn gặp nhau – người đàn ông cao 1,76m và nặng 80kg của Nấm.
Nấm lại chấp nhận số phận của mình 1 lần nữa, vì cô hiểu rằng: đàn bà xấu thì không có quà!
Vẫn biết trước ết thúc câu chuyện đã được đoán trước qua tựa đề “Đàn bà xấu thì không có quà” nhưng mình vẫn hy vọng 1 kết thúc ngọt ngào cho Nấm. Mình hy vọng anh sẽ là người nhìn ra nét đẹp của Nấm xuyên qua vẻ bề ngoài tật nguyền – dù sao thì anh cũng đã biết rõ và yêu “con người” Nấm từ trước rồi mà. Vậy mà, rốt cuộc anh cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường như bao người khác, thối lui trước hình hào tật nguyền kia!
Với giọng văn nhẹ nhàng, từ tốn, không quá bóng bẩy, hoa mỹ, và cũng không áp đặt mà để cho người đọc tự cảm nhận, có lẽ chính vì vậy mà truyện gây được cảm xúc chân thật và sâu sắc nơi mình. Có lẽ cũng bởi sự đồng cảm...
16 tuổi, Nấm lần đầu khát khao được ôm ấp, được yêu thương… 1 cách bình thường như chị gái của mình được anh rể yêu thương. Cái niềm khát khao được thể hiện mãnh liệt qua ánh mắt Nấm nhìn anh rể. Ánh mắt của Nấm đã khiến người đàn ông tốt ấy trở nên khiếp sợ - thực ra là ghê tởm – nếu Nấm là 1 người đàn bà đẹp thì có lẽ tim anh cũng đã rung lên trước ánh nhìn ấy rồi!
28 tuổi, Nấm chấp nhận số phận dành cho mình. Nấm sống khép kín và không mơ mộng hão huyền, hờ hững và lẫn tránh xung quanh. Đến một ngày, người đàn bà đẹp thương hại Nấm và ban bố cho Nấm điều kỳ diệu của công nghệ, cho Nấm một cuộc sống ảo trong cuộc đời thực. Người đàn bà đẹp đã đem 1 chân lý đến cho Nấm: sống không chỉ là tồn tại!
Ở một môi trường ảo, mọi người đều có quyền tạo dựng cho mình 1 con người mới, con người mình hằng mơ ước và sống thật với con người ấy. Nấm đã sống và yêu thật sự dù trễ tràng. 1 tình yêu ngọt ngào như những người bình thường, có nhớ nhung quay quắt, có ước vọng cháy bỏng, thoáng chút giận hờn vu vơ… Tình yêu làm Nấm hạnh phúc, Nấm thăng hoa, Nấm lung linh như giọt sương buổi sớm và mỗi ngày, mỗi giờ đối với Nấm là niềm mong chờ khắc khoải trong hạnh phúc… Tình yêu giúp Nấm phát tiết tài năng của chính mình…
Niềm vui thành công trong lĩnh vực mới và hạnh phúc trong tình yêu đã làm Nấm quên đi sự tật nguyền của mình. Nấm ngỡ như mình là 1 người bình thường nào đó… cho đến một ngày, người đàn ông Nấm kính trọng trong cơn say rượu đã gần như mất kiểm soát… đến khi nhìn thấy cơ thể tật nguyền lõa lồ của Nấm mới giật mình tỉnh cơn say… Nấm cũng giật mình quay về với thực tại, rốt cuộc vẫn chỉ là cô Nấm tật nguyền nhỏ bé mà ngay cả người say rượu cũng nhận ra được sự tật nguyền của Nấm mà tỉnh hẳn cơn say… và Nấm sợ… sợ đên đoạn thời gian Nấm và anh hẹn gặp nhau – người đàn ông cao 1,76m và nặng 80kg của Nấm.
Nấm lại chấp nhận số phận của mình 1 lần nữa, vì cô hiểu rằng: đàn bà xấu thì không có quà!
Vẫn biết trước ết thúc câu chuyện đã được đoán trước qua tựa đề “Đàn bà xấu thì không có quà” nhưng mình vẫn hy vọng 1 kết thúc ngọt ngào cho Nấm. Mình hy vọng anh sẽ là người nhìn ra nét đẹp của Nấm xuyên qua vẻ bề ngoài tật nguyền – dù sao thì anh cũng đã biết rõ và yêu “con người” Nấm từ trước rồi mà. Vậy mà, rốt cuộc anh cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường như bao người khác, thối lui trước hình hào tật nguyền kia!
Với giọng văn nhẹ nhàng, từ tốn, không quá bóng bẩy, hoa mỹ, và cũng không áp đặt mà để cho người đọc tự cảm nhận, có lẽ chính vì vậy mà truyện gây được cảm xúc chân thật và sâu sắc nơi mình. Có lẽ cũng bởi sự đồng cảm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét