Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2008

For our love

Ngày ấy em đã yêu anh bằng tất cả sự nông nổi thơ ngây của mối tình đầu, nhưng cũng chính vì thế mà em đã không đủ can đảm đấu tranh cho tình yêu của mình. Em đã lựa chọn việc ra đi như là cách tốt nhất lúc ấy để có thể mau chóng quên anh, quên đi những ngày tháng đầy kỷ niệm anh đã dành cho em. Giữa những quay cuồng của cuộc sống hằng ngày nơi đất khách, không lúc nào em ngừng nhớ đến anh. Nhớ đến đêm nào bên sông SG anh đã từng nói “ngôi sao to nhất và sáng nhất là em đấy”, còn anh? “À, anh là ngôi sao nhỏ xíu gần bên ngôi sao lớn đó em thấy không ? Lúc nào cũng kề bên”. Giờ đây mỗi lúc nhìn lên trời sao, em lại tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì ? Có đang nhìn lên trời giống em không? Có luôn nghĩ về em như em vẫn luôn nhớ về anh? dẫu biết rằng,vùng trời em đang sống thật khác xa với vùng trời ngày xưa, em và anh không thể bên nhau như trước.

Anh ở lại, và mỗi ngày trôi qua lại nhớ em thật nhiều. Anh không thể giữ em ở lại đây khi dó là con đường em đã chọn, nhớ em anh chỉ biết tìm quên trong công việc, trong những cuộc vui cùng bạn bè. Nhưng mỗi tối khi một mình chạy xe về nhà anh chợt nhìn trời sao rồi thấy lòng mình quặn đau khi không thể quên tiếng cười nói rộn ràng của em khi bên nhau. “Ngôi sao nhỏ có bao giờ rời xa ngôi sao lớn không anh?” “không đâu, 2 ngôi sao đó lúc nào cũng kề bên nhau, không tin thì đêm nào em cũng nhìn lên trời xem”. Nhưng bây giờ thì 2 ngôi sao đã không còn gần nhau nữa, ngôi sao lớn đã nằm riêng nơi một góc trời khác, ngôi sao nhỏ vẫn còn đó, cô đơn và ngày càng nhỏ hơn. Em nhỏ bé và ngây thơ quá có hợp với nơi mà cuộc sống hàng ngày đầy những bon chen để tồn tại – và giữa những giờ phút đó em có còn nhớ anh không?

Em đã trưởng thành rất nhiều kể từ ngày mình xa nhau, cuộc sống nơi đây đã khiến em mạnh mẽ hơn để rồi em nhận ra rằng lựa chọn cách ra đi là tệ nhất. Mỗi ngày trôi qua không tên buồn bã khi bên em không còn anh nữa. Nhưng những việc đã qua đi thì không thể thay đổi, em chỉ biết tự trách mình đã bỏ chạy như một kẻ hèn nhát khi đứng trước thử thách của tình yêu – chưa đấu tranh thì đã đầu hàng. Em về lại sau bao năm mong nhớ, nơi đây thật nhiều đổi thay và ngày càng đẹp nhưng em như một kẻ ích kỷ, mãi chỉ muốn giữ cho mình những kỷ niệm cũ – không muốn đón nhận sự thay đổi. Em vừa muốn gặp anh ngay lại vừa cố tránh anh vì em sợ sẽ thấy nơi anh một sự thay đổi nào đó mà bấy lâu nay em không dám thừa nhận. Em sợ rồi mình sẽ xa lạ nhau – em với anh.

Từ lúc em ra đi, anh và em chẳng còn liên lạc với nhau, ta xa nhau đã 4 năm rồi. Có lẽ với từng ấy thời gian em đã trở thành con người khác và anh chỉ còn là 1 kỷ niệm trong em. Được tin em về, anh tưởng rằng những xúc cảm ngày xưa đã ngủ quên nay bỗng trỗi dậy nguyên vẹn như ngày đầu. Anh đến mà không cần biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần được nhìn thấy em một lần, được nghe em nói một lời – dù chỉ là lời chia tay.

Anh đã đến – vẫn như xưa – không, “ Anh ốm nhiều và già quá, sắp thành cụ rồi đấy!” Vẫn nụ cười ấm áp xưa, vẫn ánh mắt nheo lại nhìn em đầy yêu thương “Chỉ có em mới dám nhận xét anh như vậy thôi. Ai cũng khen anh đẹp trai cả”. Em chợt thấy như chúng ta chưa hề có 4 năm xa cách, như là ngày hôm qua anh đưa em về nhà và hôm nay chúng ta tiếp tục gặp gỡ.

Em đứng đấy, vẫn đẹp và dịu dàng như ngày đầu anh gặp em. Anh lại đưa em đi qua con đường xưa, ôn lại những kỷ niệm cũ. Anh im lặng, em cũng không ríu rít như ngày ấy. Trời mưa, quán caphê quen, giọng nam trầm ấm vang lên, từng lời cứ như thấm vào đáy lòng.

“Mưa rơi mưa rơi xuống phố rơi trên làn tóc của em. Hạt mưa về mang thương nhớ con phố vắng xa mờ thương về chốn ấy. Em đi về phía trời nào tiếng mưa còn mãi nghẹn ngào. Cô đơn chợt đến tiếng mưa buồn tênh nghe lòng đắng cay. Mưa rơi mưa rơi tí tách rơi trên thành phố lạnh câm. Ngày em ra đi mãi mãi anh cứ mãi âm thầm mơ về dĩ vãng. Em đi về phía trời hồng vắng xa buồn đến ngập lòng, anh mong chờ mãi tiếng mưa gào thét trời buồn u mê. Mưa rơi mưa rơi thấm ướt bước chân buồn bã về đêm. Tình yêu rồi cũng như lá rơi rớt khắp trên đường ta về buốt giá. Mưa rơi mưa rơi phố xá vắng tênh tình cũng buồn tênh. Hạt mưa còn rơi rơi mãi tình yêu nay đã cách xa rồi.”

Đã lâu lắm rồi em mới có được lại những giây phút êm đềm bên anh giống ngày xưa nhưng tận sâu thẳm trong em và cả trong anh đều hiểu mọi thứ nay đã khác trước. Em và anh không ai đủ can đảm hỏi thăm cuộc sống hiện tại của nhau vì sợ sẽ xuất hiện một người nào đó bên cạnh anh, cạnh em. Cuối tuần này em lại phải trở về với cuộc sống hằng ngày, lại xa anh một lần nữa. Sao anh không giữ em lại, sao nói rằng anh cần em, em đừng đi?

2 ngày nữa là em đi, em có thể ở lại không? Anh chẳng biết, từ đầu em đã không chọn nơi này, có lẽ giờ cũng không. Anh phải nhìn em ra đi một lần nữa, có lẽ lần này là mãi mãi. Cách xa nữa vòng trái đất, một đời người có mấy lần gặp lại, nhất là khi ta đã chẳng là gì của nhau. Đưa em về, trời vẫn còn mưa. Anh mong sao đường xa hơn để giờ phút ta bên nhau dài hơn.

“Người lữ khách đêm khuya mơ hồ nghe tiếng mưa, vòng tay ấm bao năm xưa đâu rồi xa khuất mờ. Đêm nay, hạt mưa nghe buốt giá hồn tôi”.


Đính chính: đây hông phải câu chuyện của mình, truyện này cũng là 1 trong 1 số truyện dự thi QDFC (nhưng cuối cùng k gửi), hồi đó còn có tham vọng gửi báo PNCN nữa. Hihihihi. Giờ tìm lại được trong cái máy tính thời Bảo Đại tắm mưa, đọc xong tự nhiên thích nghe Rythm of the rain quá.
Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I've been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again....

Rhythmoftherain.wma -

1 nhận xét:

Khủng long nói...

Ai cũng mong muốn một kết thúc có hậu cho những tình yêu trọn vẹn, khởi đầu và kết thúc hoàn hảo, nhưng chính những mối tình dang dở lại làm người ta nhớ lâu nhất, ấn tượng nhất.

em đọc những cuốn truyện mà kết thúc không có hậu thường khi gấp sách lại sẽ suy nghĩ nhiều hơn đúng không?