Thứ Ba, 13 tháng 5, 2008

The Banquet

Lại đi xem phim với Dũng và Hiền. Phim này nhiều máu, nhiều cảnh đâm người như đâm gà, đâm heo, coi hơi ghê ghê 1 chút nhưng nội dung cũng khá, nhiều trăn trở (đối với mình). Không biết nếu hoàng hậu đạt được ngôi vua như kế hoạch ban đầu (Hoàng đế uống ly rượu của Hoàng Hậu chứ không ban cho Thanh Nữ, và Thái tử vẫn còn sống) thì liệu có vì tình yêu với Thái tử mà nhường ngôi báu lại cho chàng ta (như lâu nay Hoàng hậu vẫn kỳ vọng và bảo vệ Thái tử bất chấp thủ đoạn và hy sinh tấm thân ngọc ngà) hay vì tham vọng của riêng mình quá lớn mà sẽ giết Thái tử (người Hoàng hậu luôn yêu thương với tình cảm thuần khiết nhất)?

Search trên mạng thì rất nhiều trang web đề cập đến fim này, chê nhiều hơn khen. Báo Tuổi Trẻ thì có vẻ khen ngợi (giống với ý của mình). Có thể họ đựơc hãng nhập phim trả tiền PR nên khen thế. Nhưng dù sao cũng làm mình hài lòng...

Sau tất cả tính toan tàn độc, con người vẫn chỉ là những thực thể yếu đuối, mỏng giòn. Có những điều vốn rất bình thường thôi, nhưng xem xong Dạ Yến ta mới giật mình. Dạ Yến tô đậm lại những nét mờ trong luân thường đạo lý mà do quen quá, người ta dường như quên.

Dạ Yến cũ mà không cũ. Vì sao nói Dạ Yến cũ? Vì đây là bộ phim biến thể từ Hamlet của Shakespeare, nên hiển nhiên, nó cũ với những ai đã đọc Hamlet. Mặt khác, sau Thập Diện Mai Phục, xem xong phim Dạ Yến ta chợt rút ra một điều, phim Trung Quốc làm theo kiểu Holywood bao giờ cũng có: rừng tre, đồng lau, điệu múa, và quá lạm dụng cảnh giết chóc dã man.

Xét đến những góc quay, có thể thấy rõ đạo diễn
Phùng Tiểu Cương vẫn còn hơi “đuối” so với Trương Nghệ Mưu trong cuộc cạnh tranh thầm lặng này.

Tuy nhiên, có thể khẳng định rằng Dạ Yến không cũ. Biên kịch đã rất thành công trong việc chuyển thể một câu chuyện phương Tây sang một không khí và tinh thần phương Đông. Có lẽ vì tham vọng tranh đoạt quyền lực - đề tài mà bộ phim nói tới - ở bất kì thời điểm và bối cảnh nào thì cũng chỉ mang một bản chất chăng?!

Bộ phim có rất nhiều những chi tiết đắt chứng tỏ sự đầu tư kỹ lưỡng trong khâu kịch bản. Những câu thoại giản dị mà chứa đựng những triết lý sâu sắc, những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng có sức gợi hơn bất kì một lời lẽ minh triết nào.

Tham vọng trong tình yêu và tham vọng trong cuộc đời đan xen vào nhau, dẫn dắt nhân vật vào những ngõ cùng, không còn đường quay lại. Khán giả ít nhạy cảm sẽ cho rằng bộ phim có nhiều điểm vô lý, như cái chết của Thúc Thúc, hành động của hoàng hậu Uyển Nhi... Nhưng nếu ta cẩn thận rà soát lại mọi diễn biến theo dòng sự kiện, sẽ phải thốt lên đây là một bộ phim cực kỳ đạt, ít ra là trong việc khai thác tâm lý nhân vật.

Ấn tượng còn đọng lại là sự khéo léo của tác giả kịch bản trong việc sử dụng “background” kinh kịch với những điệu múa và mặt nạ trắng cho bộ phim. Khúc Việt Nhân Ca vang lên nghe xót xa cực độ. “Sơn hữu mộc hề - Mộc hữu chi hề - Tâm hữu quân hề - Quân bất tri hề..” (núi có cây, cây có cành, lòng yêu quân vương, ôi, quân vương lại không biết!)

Đêm Dạ Yến làm cho khán giả hơi “hẫng”, vì nó không hoành tráng như sự mong đợi từ đầu bộ phim, nhưng cũng đủ truyền tải thành công ý tưởng “Trăm vạn tính toan không bằng một trái tim trong trắng”. Trong đêm đó, từng người, từng người ngã xuống để trả giá cho tham vọng, tình yêu và hận thù của mình.

Sau tất cả tính toan tàn độc, con người vẫn chỉ là những thực thể yếu đuối, mỏng giòn. Người ta sống vì cái gì? Vì giữ trong lòng một hi vọng. Nếu để cho sân tham bóp chết niềm hi vọng, tình yêu, thì dù có trong tay cả thế giới này, họ cũng sẽ đổ gục. Có ai sống nổi khi lòng họ là một hoang mạc? Đó là điều Dạ Yến muốn nói. Có những điều vốn rất bình thường thôi, nhưng xem xong Dạ Yến ta mới giật mình tự vấn. Dạ Yến tô đậm lại những nét mờ trong luân thường đạo lý mà do quen quá, người ta dường như quên.

Cuối phim, có một chi tiết làm khán giả xôn xao: Ai giết hoàng hậu Uyển Nhi?
Và đó lại là một chi tiết cực kỳ khéo léo của bộ phim. Ai giết thì có gì quan trọng, một khi dã tâm và tham vọng của con người ta còn đó?

Không có nhận xét nào: